Theo Bộ Giáo
dục và Đào tạo (GD-ĐT), kỳ thi Đại học, Cao đẳng năm nay có tới hơn 2
triệu thí sinh đăng ký dự thi trong khi tổng chỉ tiêu của các trường chỉ
là hơn 640 nghìn người.
Điều này đồng nghĩa với việc sau kỳ
thi vượt vũ môn năm nay sẽ có khoảng 1,36 triệu thí sinh (chiếm hơn 2/3
tổng số dự thi) không thể vượt qua cổng trường cao đẳng, đại học và buộc
phải lựa chọn những con đường khác: Hoặc học nghề, hoặc đi làm lao động
phổ thông đơn giản hoặc quyết tâm ôn thi lại thêm một năm nữa.
Điều đáng nói là trong đó, có rất
nhiều thí sinh đã xác định ngay từ đầu là sức học của mình không đủ để
vượt qua cổng trường cao đẳng, đại học. Tuy nhiên, vì nhiều lý do, từ
những lý do chính đáng như muốn thử sức để đánh giá năng lực bản thân
đến những lý do khá… trời ơi như: Đi thi vì bạn bè đều đi, đi thi vì sợ
làng xóm chê cười nếu ở nhà… nên không ít thí sinh vẫn quyết tâm dự thi
dù biết việc làm này vừa tốn thời gian, công sức của bản thân, vừa khiến
gia đình nhọc công chăm sóc, tốn kém tiền của.
Cá biệt, có những gia đình dù gần như
chắc chắn rằng con em mình sẽ trượt nhưng vẫn bán lúa gạo, bán gia súc
gia cầm trong nhà, vay mượn khắp nơi để đưa con đi thi nhằm… nở mày nở
mặt với xóm giềng.
Đấy là còn chưa kể đến những tổn thất
khó có thể đong đếm của xã hội khi 2 triệu thí sinh và 2 triệu gia đình
sôi sục đưa con em đổ về các thành phố lớn để dự thi.
Có nhiều ý kiến đánh giá khác nhau về
những trường hợp quyết tâm đi thi dù biết chắc sẽ trượt như thế này.
Trong đó, những người ủng hộ thì cho rằng hành động này thể hiện tinh
thần hiếu học vốn là truyền thống lâu đời của người dân Việt Nam và cần
được khuyến khích để thúc đẩy tinh thần học tập của lớp trẻ. Những người
phản đối thì nhận định rằng hành động trên thể hiện tư duy thiếu thực
tế, còn mang nặng tính hình thức và coi trọng bằng cấp thái quá của
không ít gia đình, cộng đồng.
Sở dĩ cho rằng những hành động này thể
hiện tư duy thiếu thực tế vì đại học, cao đẳng không phải là con đường
duy nhất và tốt nhất để dẫn đến thành công của mỗi con người. Thực tế
cho thấy mỗi năm, xã hội đón nhận hàng triệu cử nhân ra trường với tấm
bằng loại khá, loại ưu và một bảng điểm đầy ấn tượng nhưng lại chật vật,
thậm chí là không thể kiếm được những việc làm đòi hỏi trình độ ở mức
đơn giản. Nhiều người trong số đó đã buộc phải làm việc trái ngành, trái
nghề với mức thu nhập không cao để mưu sinh vì họ không có trình độ
chuyên môn trong lĩnh vực này.
Trong khi đó, các doanh nghiệp tuyển
dụng vẫn “khát” nhân lực chất lượng cao, cả ở bậc kỹ sư, cử nhân lẫn
công nhân lành nghề nhưng không tuyển được vì tình trạng sinh viên ra
trường không có cả kiến thức lẫn kinh nghiệm ở mức độ chấp nhận được vẫn
còn phổ biến. Nếu muốn tuyển dụng, phần lớn các doanh nghiệp sẽ phải bỏ
công sức, kinh phí, thời gian không nhỏ để đào tạo lại các cử nhân đã
trải qua 3-5 năm “mài đũng quần” ở giảng đường các trường cao đẳng, đại
học.
Thiết nghĩ, nếu những thí sinh có học
lực dưới mức trung bình lựa chọn con đường học nghề ngay từ đầu thì bản
thân họ, gia đình và cả xã hội đã có thể tiết kiệm được những khoản chi
lãng phí không hề nhỏ. Không những vậy, việc được đào tạo tay nghề bài
bản sẽ giúp họ dễ dàng tìm được những công việc có thu nhập cao, đãi ngộ
tốt. Bởi lẽ, ở bất kỳ quốc gia nào, với bất kỳ thể chế nào thì nền kinh
tế vẫn cần có những người thợ tay nghề cao chứ không chỉ cần những ông
“thày” đầy một bồ lý thuyết suông.
-----------------------------------------------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét